Những buổi sáng tháng bảy, trời đầy sương.
Mình ít khi nhớ nhà, không phải là không nhớ nhưng thật sự là ít, rất ít. Về nhà thiệt rất là tốt, chẳng có nơi nào như là nhà mình được hết. Nhưng bây giờ cảm giác của mình sao mà tù túng quá. Về đến nhà, má thấy ốm, chăm cho ăn uống nhiều thiệt nhiều. Sung sướng, hạnh phúc. Các bà mẹ quả thật tuyệt vời! Nhưng sao có cảm giác kì lạ, và thật, có lẽ lúc này mới thấu hiểu được cảm giác của V.
Đang muốn đi đến một số nơi và trở về một số nơi. Biết chắc là những nơi trở lại đó sẽ không có còn cảm giác xưa cũ nhưng vẫn muốn đi.
Muốn một lần đến Huế để tận hưởng không khí trầm mặc của cố đô. Muốn được đến với Đà Lạt để đi trên những con đường mà hai bên là hoa nở rực, những quán nhỏ ấm cúng vào đêm. Muốn đến Hội An để thấy được một thành phố không lớn, chỉ cần dạo vài bước là quen đường thuộc ngõ. Muốn được đến với Sapa nơi có núi non hùng vĩ chập chùng. Muốn được thăm thủ đô với những con đường đầy hoa sữa và mùa thu màu rêu phong.
Nhiều nơi muốn đi và chắc chắn rằng đôi chân này sẽ chưa dừng lại dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.